[Fanfic Đông Cung] Nghịch Lửa
  • Vĩnh Nương
    Vĩnh Nương
    Công chúa! Công chúa! Người lại mơ thấy ác mộng nữa rồi hay sao?
  • Sắc mặt Vĩnh Nương vô cùng khó coi, rõ ràng nàng ấy cũng không thể ngờ được mình chỉ vừa mới quay người rời đi một chút thì Tiểu công chúa đã lại chìm vào giấc ngủ, mồ hôi túa ra khắp người như suối. Mấy hôm nay công chúa liên tục như thế, cứ mơ mơ màng màng, hết sốt rồi lại tỉnh, hết tỉnh rồi lại sốt, lần sau còn nặng hơn lần trước.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Hả?
  • Tiểu Phong giật mình, đôi mắt ướt át, hốc mắt đỏ hoe, vô thức mở mắt ra nhìn chằm chằm vào Vĩnh Nương.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Vĩnh Nương, ta lại như vậy nữa rồi à?
  • Sau khi đã định thần lại, Tiểu Phong mới giương đôi mắt nhìn về phía Vĩnh Nương, khẽ thở dài.
  • Nàng hiểu, có lẽ vừa rồi nàng lại rơi vào mộng cảnh ảo này.
  • Mỗi lần như thế nàng đều ngủ rất sâu, sâu đến mức khó người nào có thể khuyên ngủ hay kéo nàng ra khỏi đó được.
  • Vĩnh Nương gật đầu, A Độ ở bên cạnh cũng chạy đến nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng lo lắng...
  • Vĩnh Nương
    Vĩnh Nương
    Công chúa đã ngủ được một ngày rồi.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Ta không sao đâu. Vĩnh Nương, cô đừng lo lắng quá. Cả cô nữa A Độ, ta thật sự rất khỏe.
  • ***
  • Chuyến xe ngựa cuối cùng trong ngày rít lên một hồi rồi lẩn khuất dần trong khu phố nhỏ, xung quanh nườm nượp những người dân chẳng biết từ nơi nào đến kéo nhau xuống tàu, đông như đàn ong vỡ tổ. Bóng chiều đã quá nửa, trăng đã bắt đầu lên dần theo tiếng nhốn nháo của những thương nhân, của kẻ nghèo khó, những tiếng mời gọi mua bán đã chẳng còn xa lạ, bởi đây là chuyến xe cuối cùng chở theo biết bao hy vọng của người dân tha hương cầu thực.
  • Bóng hoàng hôn lăn dài, phủ xuống những đôi chân vẫn tất bật đan xen từng ngả đường. Rồi rầm một cái, con ngựa lại hí lên một tiếng thật dài như một nan nhân đã mất hết kiên nhẫn, sau đó lặng lẽ khuất bóng dần. Thành Thượng Kinh cũng vì thế mà im lặng một hồi, chừng một khắc sau, ngay khi mọi thứ tưởng chừng đứng yên tại một chỗ thì âm thanh của tiếng ếch nhái, của đàn bọ sát rít lên, mọi thứ lại trở về với trạng thái bình thường, như một bài hát hay vở tuồng của sự sống.
  • Sắc hoàng hôn càng lúc lại càng đậm hơn, bao trùm lấy cơ thể gầy gò, không chút kiêng dè mà bảo vệ, mái tóc đen nhánh của chàng dưới ánh nắng hắt cũng biến thành một màu vàng óng ánh, làn da nhợt nhạt như màu sữa đặc cũng thay bằng một màu đồng lạ lẫm mà hút mắt. Dưới sắc tím, chàng như một bông hoa hồng héo rũ đang tìm chỗ trú ẩn sang một cơn bão dữ dội, khiến người ta không khỏi thương xót.
  • Khó khăn lắm mới có thể chen ra khỏi đám đông ngột ngạt ấy, một nam nhân trẻ tuổi - độ chừng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi thở hổn hển, trên mặt bắt đầu đỏ dần như màu của quả quất, chàng khó chịu đứng dựa vào một góc tường gần đó, tay trái xách theo chiếc tay nải cỡ lons, tay phải lại không ngừng vuốt ve cơ thể yếu ớt, nơi ngực trái vẫn đang phập phồng theo từng nhịp khiến chàng khó có thể điều hòa cơ thể.
  • Ngay khi cơ thể vừa ổn định hơn đôi chút, chàng mới đứng thẳng người, thế nhưng tay vẫn bám chặt vào thanh sắt phía sau lưng mình để lấy đà. Bất chợt, từ phía sau lại truyền đến một giọng nói đầy mừng rỡ kèm theo đó là một cánh tay cứng rắn vừa chạm đến vai chàng để tăng thêm sức mạnh.
  • Thuộc hạ Lý Thừa Ngân
    Thuộc hạ Lý Thừa Ngân
    Người là kép hát nổi tiếng được mời về từ Giang Nam đúng không?
  • Thân thể nam nhân đứng đối diện yếu ớt vô cùng, hắn liếc nhìn qua thôi cũng đoán được đây có lẽ là kép hát mà Thái tử đang muốn đề cập đến.
  • Người kia gật đầu. Đôi mắt cũng âm thầm đánh giá người đối diện. Người trước mặt chàng khí thế hiên ngang hùng hổ, chắc chắn không phải là một quân lính bình thường.
  • Kép hát
    Kép hát
    Chính là ta!
  • Thuộc hạ Lý Thừa Ngân
    Thuộc hạ Lý Thừa Ngân
    Vậy xin mời công ta lên xe ngựa, cùng chúng ta vào thành cung, Thái tử vẫn đang đợi người.
  • Người kia sửng sốt, trên mắt thoắt ẩn thoắt hiện sự bất an.
  • Kép hát
    Kép hát
    Ban nãy rõ ràng cũng có một người tự xưng là thuộc hạ của Thái tử, muốn ta lên xe, nhưng đi giữa đường thì ngựa bị cung tên xuyên qua, trong lúc hỗn loạn ta đã trốn xuống đây.
  • Kép hát
    Kép hát
    Bây giờ... Lại có thêm một thuộc hạ của thái tử à?
  • Thuộc hạ Lý Thừa Ngân
    Thuộc hạ Lý Thừa Ngân
    Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, mong công tử thứ tội. Nhưng chỉ có ta mới là người được thái tử cử đến. Kẻ ban nãy... E là...
  • Kép hát
    Kép hát
    Ồ, sao còn chưa vào cung mà ta đã được người khác chiếu cố hậu ái thế này rồi.
  • Cũng không biết là nên khóc hay nên cười nữa đây...
  • Thuộc hạ Lý Thừa Ngân
    Thuộc hạ Lý Thừa Ngân
    Công tử, trời đã sập tối, mời người cùng nô tài mau chóng lên xe đến Đông cung, nếu không nô tài e là không kịp, Thái tử vẫn đang đợi người ở chính điện Đông Cung. Mời người lên xe để qua thành.
  • Kép hát
    Kép hát
    Được, hi vọng lần này ta đi đúng xe ngựa vậy.
  • Người nọ cười khan một tiếng, lẩm bẩm nói.
  • Hắn tên là Minh Lãng, họ Hoa, người làng Đông Hòa, lúc nhỏ trong một lần loạn lạc, bị kẻ gian hãm hại nên đã được đưa vào một đoàn hát, chính ông chủ đoàn là người đã cứu giúp hắn, thế nên hắn đã học và theo nghề xướng ca mua vui cho nhân loại, trở thành một kép hát nổi tiếng ở khắp vùng Giang Nam.
  • Sau đó... Sau đó người của Thái tử đã tìm tới, bảo hắn có muốn lật lại vụ án năm xưa cho cả Hoa gia trên dưới mười mấy mạng người hay không? Nếu muốn thì hãy nghe theo sự sắp xếp của Thái tử.
  • Chàng cũng nửa tin nửa ngờ nhưng sau đó tự tìm hiểu thì chân tướng mới được lộ ra. Thời gian này chính là lúc thích hợp để chàng và Thái tử cùng thực hiện kế hoạch này.
  • Kinh Thành so với Giang Nam của hắn khác xa, nói cười nhộn nhịp nhưng lại ẩn chứa vô vàn những nguy hiểm.
  • Người kia vô tình đặt tay lên vai hắn, nam nhân đứng cùng chiều với ánh nắng, thế nên ngay trong nhất thời, Minh Lãng chẳng thể nhìn rõ được khuôn mặt đó, chàng nheo mắt lại thật chặt theo phản xạ tự nhiên rồi mới chầm chậm mở ra. Đôi mắt đen lay láy chuyển động liên tục rồi lại dán vào bàn tay của người đó vẫn còn ở trên đôi vai mình, cơ thể bắt đầu khó chịu dần, tuy nhiên hắn vẫn không thất lễ mà thể hiện thái độ không vui đó rõ ràng ra bên ngoài, chỉ hơi nhíu mày rồi dừng lại.
  • Kép hát
    Kép hát
    Có chuyện gì sao?
  • Thuộc hạ Lý Thừa Ngân
    Thuộc hạ Lý Thừa Ngân
    Chúng ta đều là người của Thái tử, ta chắc chắn sẽ không làm hại công tử.
  • Kép hát
    Kép hát
    Người trung thành với Thái tử vậy à?
  • Dĩ nhiên hắn chẳng thể nào tin được trên đời này sẽ có người trung thành với chủ nhân của mình, chỉ chờ đến khi rơi vào nguy hiểm thì sẽ rõ thôi.
  • Thuộc hạ Lý Thừa Ngân
    Thuộc hạ Lý Thừa Ngân
    Chúng ta có cùng một mục đích.
  • Nam nhân vừa nói, bờ môi lại mở ra cười hì hì thành tiếng, nhưng hắn nghe được rất rõ ràng cảm giác chua xót ẩn sau lời nói đó đang dần chực trào ra nhưng một con sóng ngầm dữ dội.
  • Kép hát
    Kép hát
    Bị người ta hãm hại à?
  • Người nọ gật đầu.
  • Thuộc hạ Lý Thừa Ngân
    Thuộc hạ Lý Thừa Ngân
    Thế nên vẫn phải giả vờ bên cạnh họ làm một "nô tài" trung thành. Nhưng Thái tử nói thời cơ đã đến rồi.
  • Minh Lãng mấp máy môi định nói thêm vài lời nhưng suy cho cùng vẫn là không nên nói ra thì hơn, dù sao vẫn tốt nhất chính là ai làm việc nấy, không quá quan tâm đến chuyện của người khác, nếu không họa lại chuốc vào thân. Dẫu sao từ nhỏ đến lớn, hắn cũng chỉ là một kép hát, mà “xướng ca vô loài”, thế nên có những chuyện rành rành ngay trước mặt vẫn phải giả vờ như không biết, nuốt ngược uất ức vào trong cơ thể mình để sống qua ngày mà thôi. Theo thói đời, cơm người đã bao giờ dễ nuốt đâu?
  • Kép hát
    Kép hát
    Ừm, có lẽ mọi chuyện đã sắp kết thúc rồi.
  • Cuối cùng giọng điệu của hắn nôm thật bình tĩnh, nhẹ giọng thốt ra mấy chữ.
  • Kép hát
    Kép hát
    Cố lên!
  • Kép hát
    Kép hát
    Lần này ta cứ tưởng Bùi Tướng quân sẽ đến
  • Thuộc hạ Lý Thừa Ngân
    Thuộc hạ Lý Thừa Ngân
    Ngài ấy bận việc khác rồi.
14
Chương 40: